Ngày xưa không biết là bao lâu nữa, trên một bình nguyên nọ, có đôi bạn chơi với nhau rất thân, sớm chiều quấn quýt bên nhau như bóng với hình. Chàng tên là Algo có nghĩa là linh hồn núi rừng, nàng tên là H’dak có nghĩa là một loài hoa đất. Họ thường nắm tay nhau dạo bước trên bình nguyên để ngắm hoàng hôn. Trông họ thật là hạnh phúc, thật là lãng mạng biết bao. Một hôm, Algo hỏi H’dak rằng:
- Algo: H’dak này, nếu có một điều ước, H’dak sẽ ước điều gì?
- H’dak: Algo, anh hãy nhìn những tia nắng hoàng hôn mới tuyệt làm sao. Nếu có một điều ước em sẽ ước chúng ta mãi sống trong những khung trời tràng ngập những hoa màu vàng như màu của ánh hoàng hôn. Sau này em mất đi, ước gì em được hóa thành những cánh hoa màu nắng để sớm chiều tô sắc cho bình nguyên này và sửu ấm cho cả tình đôi ta nữa. Algo này, vậy nếu có điều ước Algo sẽ ước điều gì? Algo không trả lời câu hỏi của H’dak, nhưng trong ánh mắt của Algo H’dak có thể nhận ra điều ước đó.
Theo phong tục của xứ này, người con trai trước khi lập gia đình thì phải tha phương lập nghiêp và tạo lập công danh. Và cũng để khẳng định mình là người trưởng thành có thể tự lập. Và đây cũng là điều kiện và là sính lễ duy nhất mà nhà gái cần trước khi gã con gái cho nhà trai.
Trai làng hết lớp này đến lớp khác ra đi, chàng Algo cũng đã đến ngày cũng phải tự khẳn định mình, cũng phải ra đi để tạo lập công danh cho mình để sớm ngày trở về đốn H’dak về làm vợ.
Ngày H’dak đưa tiễn Algo lên đường cũng vào một buổi hoàng hôn mờ nhạt nắng. Họ nhìn nhau không nói gì, nhưng họ đã hiểu nhau muốn những nói gì. Bóng Algo khuất dần trong những ánh hoàng hôn cùng những cái vảy tay chào. Lúc này, H’dak chạy theo như muốn níu kéo một cái gì đó và nói rằng:
Algo! Thiếp sẽ chờ chàng về, nhớ sớm về gặp thiếp nhé.
Algo rời khởi bình nguyên không bao lâu, nơi đây liên tiếp sãy ra thiên tai và dịch bệnh. Dân trong làng kể chết, người không ai chịu đựng được cảnh sống này nên đã lần lượt bỏ xứ ra đi tìm đường sinh sống. Nơi này, giờ đây chỉ còn lại nàng H’dak ôm trong lòng mong ngày Algo trở lại. Lúc trước bình nguyên xanh, đẹp, nhộn nhịp bao nhiêu thì giờ đây điêu tàng và hoang vắng bấy nhiêu.
H’dak vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng hy vọng rằng Algo sẽ sớm về đón nàng và đưa nàng khỏi nơi đây. Vì trước lúc Algo đi nàng có nói là nàng sẽ chờ Algo trở lại, nàng sợ nếu nàng rời khởi nơi này, lúc Algo trở lại biết tìm nàng ở dâu.
Thề rồi ngày tháng dần qua, H’dak ngày càng tiều tụy và yếu dần nhưng nàng vẫn hướng mắt về phía hoàng hôn mong rằng Algo sớm ngày vinh quy bái tổ. Nhưng mong ước chỉ là mong ước, chờ đợi mãi là chờ đợi. Giờ đây, nàng H’dak đã sức cùng lực kiệt, nàng không thể chờ ngày Algo trở lại được nữa, nàng đã trút hơi thở cuối cùng trong một thoáng hoàng hôn mờ nhạt. H’dak đã ra đi mang theo cả nỗi nhớ thương và lòng mong đợi, dù nàng đã ra đi nhưng tình yêu cả nàng mãi còn nơi bình nguyên.
Thời gian sau đó, Algo cũng đã hoàn thành sự nghiệp của mình, chàng vui vẻ về lại quê hương với mong ước sớm ngày đoàn tụ với gia đình và cưới H’dak làm vợ. Nhưng hởi ơi, khi chàng về đến làng thì khung cảnh vắng tanh, làng xóm không một bóng người, chàng linh cảm có chuyện gì không hay sảy ra, chàng đã đi tìm những người thân của mình nhưng vô vọng.
……….
Vào một buổi hoàng hôn, chàng dạo bước nơi lối cũ chỉ mong tìm lại hương vị ngày xưa. Bất ngờ chàng nhìn thấy nơi dãy đất cao nhất của bình nguyên có một khốm cây rất lạ. Táng lá màu xanh vươn mình rất khỏe, những búp hoa trên cành như muốn nói với chàng điều gì đó. Chàng như muốn tìm một cái gì đó, có cái gì đó rất thân thiện, gần gủi khi chàng thấy những khóm hoa này, ngay lập tức chàng chạy đến bên khóm cây, cũng chính lúc này trên cành cây lạ có những bông hoa màu vàng như màu của nắng chợt nở rộ. Lúc này chàng mới bàng hoàn sững sót, chàng không tin vào sự thật này, chàng không muốn tin nàng H’dak đã bỏ chàng một mình nơi bình nguyên hoang vắng này. Bao ước hẹn chưa thành mà nàng đã vĩnh viễn ra đi, xa rời tất cả rồi, bỏ lại nơi đây những buổi hoàng hôn, những con đường tràng ngập nắng và cả một người mà nàng ngày đêm nhớ nhung và chờ đợi. Nàng đã ra đi và hóa thành loài hoa như lời ước nguyện của nàng. Chàng khẻ ôm nhẹ cánh hoa vào lòng và thầm nguyện rằng: nàng có thể cùng ta sống quãng đời còn lại nơi thảo nguyên này nhé. Và từ đó, khóm hoa đó đã vương mình che mát cho chàng Algo sống trọn quãng đời còn lại nơi bình nguyên này. Để tưởng nhớ và tôn vinh tấm lòng chung thủy của nàng H’dak người đời sau gọi loài hoa này là hoa điệp vàng, nghĩa là cánh hoa màu nắng. Còn chàng Algo thì như thế nào mời các bạn đón đọc sự tích về hoa điệp đỏ nhé.
________________________________________________________________________________
Xem thêm
- bep dien hiện đại hơn với bộ mâm chia nhiệt cao cấp
- bếp điện từ taka có bề mặt kính cao cấp nhập khẩu Châu Âu
- bếp điện từ faster fs 2se tiện lợi và nhiều tính năng nổi bật
0 nhận xét:
Đăng nhận xét